“ Tôi muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn
Tôi muốn riết mây đưa và gió lượn
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và men rượu , và cây và cỏ rụng
Cho chuyếnh choáng mùi thơm cho đã đầy ánh sáng
Cho no nê thanh sắc của thời tươi
Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi ” !!!...
Xuân Diệu – nhà thơ tình nổi tiếng nhất với những dòng thơ thấm đẫm trong những lời lẽ của tình yêu . Đọc thơ ông , ta luôn cảm thấy như được sống cùng với nhà ththơ trong cái cảm giác về tình yêu lung linh đó . “ Vội vàng ” là một bài thơ để ta thấy rõ hơn đièu đó .
Mở đầu khổ thơ : “ Tôi muốn ôm ” và tiếp theo nữa mở đầu các câu thơ luôn là “ Tôi muốn ” ,
“ Ta muốn ” . Sao mà nhà thơ mong muốn nhiều thế ? Nhà thơ thiếu thốn lắm hay sao mà phải viết vào thơ mình nhiều điều mong muốn thế ? Nhưng nếu ta biết được cái mà nhà thơ muốn thì ta sẽ trả lời hết được hết các câu hỏi đó : Nhà thơ muốn được ôm , ôm “ cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn ” – đó là tất cả những gì căng tròn nhựa sống nhất , tất cả những gì gọi là khởi đầu nhất , trong sạch nhất . Ông còn muốn “ riết mây đưa và gió lượn ” , “ say cánh bướm với tình yêu ” , “ thâu trong một cái hôn nhiều ” . Ôi , một tâm hồn bay bổng , những ý tưởng , những lời nói sao mà … khác xa với sự thực quá ! Những thứ nhà thơ muốn có nhiều lắm , xung quanh ta có nhiều lắm , ta luôn nhìn thấy mỗi khi mở mắt ra . Muốn ôm chặt được mây gió à ? Muốn say trong tình yêu à ? Muốn hôn một lần được không biết bao nhiêu cái à ? Khó lắm nhà thơ ơi ! Nhưng … đó là mong muốn của người ta , ước mơ thì phải có cái gì không thực chứ .
Sau một loạt những mong muốn mang đầy hương sắc lãng mạn của một nhà thơ tình chính cống , là ước mơ trong cuộc sống thực này . Nhà thơ mong muốn những điều ở trên là để được “ chuyếnh choáng mùi thơm ” , “đã đầy ánh sáng ” , “ no nê thanh sắc của thời tươi ” . Đó là sao ? Là bởi nhà thơ đang sống trong sắc xuân mới mơn mởn , ông thấy vui , ông cảm nhận được nhưng ông chưa thoả mãn : Ông đã viết ra đây những mong muốn của mình , đó là để ông cảm nhận được tất cả những gì hay ho nhất của mùa xuân , hay là tất cả những gì ông nghĩ đến khi đứng trong cái khung cảnh xuân mới này . Cái mà ông mong được ôm được riết được say là tất cả hương sắc của mùa xuân , cảnh trời đẹp đẽ đó …
Và để rồi , cuối khổ thơ , Xuân Diệu … “ bổ ” một câu thơ làm không ít người chuyếnh choáng : “ Hỡi xuân hồng ta muốn cắn vào ngươi ” !!!...
Nhà thơ đang làm gì đây ? đang nghĩ gì đây ? Quả thật đến đây tôi phải công nhận cái ngông nghênh , cái lãng mạn và cả cái danh hiệu người ta dành cho ông : “ người tình của mọi thời đại ” . “ Xuân hồng ” là cái gì chứ ? Đó chính là mùa xuân được nhà thơ thổi vào đó sắc hồng lãng mạn để cho nó thành hình và để rồi nhà thơ được “ cắn ” vào nó Đến việc cắn vào được có nghĩa là nhà thơ đã thoả hết đươc tất cả những gì ông muốn để cảm nhận về mùa xuân . “ Cắn ” được là để ông nuốt được cảm nhận được mùi vị , sự giòn dai hay mềm dẻo của mùa xuân Nói đến từ “ cắn ” , ta hãy nhìn ngược lên trên và ta sẽ thấy một loạt động từ tác giả dùng rất gây ấn tượng : “ ôm ” , “ riết ” , “ say ” , “ hôn ” , rồi các từ “ chuyến choáng ” , “ no nê ” , “ đã đầy ” … Nhà thơ đã thoả mãn với việc khám phá , cảm nhận mùa xuân chưa vời một loạt hành động đó ?
Quả thật tôi phục cái tài của Xuân Diệu , phục cái cách ông cảm nhận cảnh sắc thiên nhiên phục cái cách ông dùng từ trong thơ và tóm lại là hục cái lãng mạn trong tâm hồn và trong cả con người ông ./.